Saturday, 28 March 2009

Nỗi đau nhân đôi

Ngay từ lần đầu đến phòng từ thiện xin giúp tiền chữa bệnh cho người chồng, đôi vợ chồng ấy đã gây chú ý cho mọi người bởi cái vẻ ngoài của họ. Anh chồng bị cụt một chân, một cánh tay bị co gập lại, khuôn mặt biến dạng, méo xệch vì những vết phỏng loang lổ. Cô vợ khuôn mặt trẻ măng, đẹp một cách hoang dã với nước da ngăm đen, đôi mắt mở to, ánh mắt buồn ngơ ngác. Chuyện đời của đôi vợ chồng ấy cứ làm chúng tôi ray rứt, vấn vương mãi cho đến tận bây giờ, dù người chồng đã không còn nữa sau lần anh đến chỗ chúng tôi cách nay 3 năm để nhận tiền hỗ trợ vô hóa chất.


Năm 11 tuổi, anh phụ việc cho một chủ ghe máy chở hàng. Hôm ấy, chủ ghe bảo anh châm xăng vào máy, chuẩn bị đi lấy hàng. Trên ghe chỉ có một mình anh. Sơ ý thế nào, anh làm xăng trào ra ngoài, phựt cháy, người anh như ngọn đuốc. Hoảng quá, anh nhảy xuống sông.


Sau mấy tháng điều trị ở bệnh viện, hết tiền, anh trở về với thân hình tàn phế, khuôn mặt biến dạng. Cả một thời niên thiếu đầy mặc cảm, một thời thanh niên lầm lũi không kết bạn với ai. Một hôm anh sang làng bên thăm nhà một người quen, tình cờ quen một bác bán rau. Chuyện trò qua lại, thấy anh thật thà, vui tính, người đàn bà này hỏi thăm chuyện vợ con, anh than thở: “Con nghèo lại tàn phế thế này, ai mà dám thương con hả dì?!”.


Bà bán rau cám cảnh, hứa sẽ tìm người mai mối cho anh. Tưởng bà hứa cho qua chuyện, ai dè, bà về nhà gọi các con, các cháu trong nhà kể cho họ nghe hoàn cảnh thương tâm của anh trai làng bên. Nghe chuyện, cô con gái út mới 17 tuổi của bà cứ lặng thinh ngồi nghe. Ai dè, mấy ngày sau đó, cứ mỗi lần anh đến chơi, cô Út và anh ngồi nói chuyện với nhau rất lâu và cuối cùng, chỉ sau vài lần gặp gỡ, tâm sự, tình cảm chân thành cộng với cách nói chuyện thật thà mà duyên dáng của anh đã chiếm được tình cảm của cô thiếu nữ và cô đồng ý làm vợ anh, dù nhiều người lớn trong gia đình khuyên cô hãy suy nghĩ thật chín chắn.


Sau đám cưới thật đơn giản mà cảm động, hai vợ chồng sống đầm ấm bên nhau và lần lượt hai đứa con ra đời. Anh ngất ngây trong hạnh phúc và ra sức làm lụng ngày đêm để nuôi vợ con. Anh nói, anh muốn cảm ơn cuộc đời đã ban tặng anh một hạnh phúc quá lớn.


Cứ tưởng sóng gió cuộc đời đã qua đi, cứ tưởng nỗi mất mát của anh đã được bù đắp, thế nhưng mọi chuyện bỗng đảo lộn, bỗng nổ tung khi một lần đi khám bệnh vì vết thương trên người anh lở loét, bác sĩ cho biết anh bị ung thư da. Tệ hại hơn, do mải làm nuôi vợ con, không quan tâm đến sức khỏe của mình nên bệnh ung thư da đã di căn xuống đến chân. Kết quả cuối cùng thật xấu, anh bị đoạn chi. Mất một chân anh vẫn cố chống chọi đi về điều trị để mong được sống thêm vài năm với con, nhưng thật oan nghiệt, chỉ hơn một năm phát bệnh anh đã từ giã cõi đời bỏ lại 2 đứa con và cô vợ lúc ấy mới vừa tròn 23 tuổi.


Nỗi bất hạnh tưởng sẽ nguôi ngoai, thế nhưng thật oan nghiệt, mới đây, cô vợ trẻ đến gặp chúng tôi với khuôn mặt thất thần, dáng vẻ tiều tụy. Cô cho biết, cô đang điều trị ở Bệnh viện Ung bướu vì một hạch to nghi là bướu độc ở cổ. Cô nói căn nhà tình thương chúng tôi xây tặng vợ chồng cô dạo trước giờ phải bỏ không, ẩm mốc vì cô lên trị bệnh ở thành phố, hai con nhỏ phải gửi bên nhà nội. Cô khóc nói: “Cháu sợ chết lắm. Lỡ cháu chết,  không biết ai sẽ nuôi con. Con cháu còn nhỏ lắm. Đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi …”.


Cứ mỗi lần đứng trước một bệnh nhân ung thư, chúng tôi lại thấy bối rối vì không biết giải thích hay an ủi họ thế nào. Với người phụ nữ trẻ này, lại càng bối rối hơn. Chẳng có lời an ủi nào tốt hơn là cứ giúp cô bằng hết khả năng của mình. Tận trong thâm tâm, tôi vẫn mong có một phép màu làm thay đổi số phận của cô dù biết rằng, mong ước ấy cũng thật vô vọng…


Yến Nhi

No comments: