Monday, 30 March 2009
Nhật Bản hướng đến thị trường đồ giá rẻ
<
G-20 phối hợp đối phó khủng hoảng
4 mục tiêu lớn
Nhận định về Hội nghị thượng đỉnh G-20 lần 2, các nhà quan sát quốc tế đều cho rằng về cơ bản hội nghị lần này sẽ có 4 tiêu điểm khiến dư luận quốc tế đặc biệt quan tâm. Đó là đưa ra biện pháp tăng cường hợp tác và phối hợp trong đối phó với khủng hoảng tài chính-kinh tế giữa các bên; những đề xuất của các nền kinh tế trụ cột của thế giới là Trung Quốc, Mỹ, Nhật Bản, Liên minh châu Âu (EU); các bên sẽ phối hợp như thế nào trong vấn đề cải cách hệ thống tài chính; các cuộc gặp song phương và đa phương bên lề hội nghị. Tuy nhiên, hội nghị sẽ xoáy sâu vào 2 vấn đề chính sau:
Về vấn đề tăng cường hợp tác và phối hợp toàn cầu trong việc đối phó với khủng hoảng kinh tế, các nhà quan sát quốc tế cho biết, Mỹ kiến nghị gia tăng năng lực cho vay của Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF) lên 750 tỷ USD, còn các thành viên của EU chỉ chủ trương tăng lên đến 500 tỷ USD.
Trên thực tế, trước khi diễn ra hội nghị lần này, giữa Mỹ và EU đã có những bất đồng về trọng điểm của hội nghị, khi Mỹ cho rằng hiện nay các nước cần áp dụng kế hoạch kích thích kinh tế với quy mô lớn hơn, nhằm giúp đỡ kinh tế thế giới thoát khỏi khủng hoảng, còn EU cho rằng cần đánh giá hiệu quả của các phương án đã thực thi trước đó rồi mới quyết định có nên đưa ra kế hoạch mới hay không. Các thành viên EU còn nhấn mạnh việc tăng cường quản lý và giám sát hệ thống tài chính quốc tế, tránh nguy cơ tái diễn khủng hoảng.
<
Những trang sử vàng của tình báo Xô viết trong Chiến tranh Thế giới thứ hai
Nguồn tin bên cạnh Nguyên soái Saposnikov
<
Saturday, 28 March 2009
Bài 1: Chiến dịch Monastyr - trò chơi hai mặt thành công nhất
(SGGP-12G).- Mùa hè năm 1941, cơ quan tình báo Xô viết bắt đầu một chiến dịch mà đến tận ngày nay vẫn được coi là một “vận dụng thành công nhất” và được đưa vào sách giáo khoa về nghệ thuật tình báo. Chiến dịch này kéo dài suốt chiến tranh và theo từng giai đoạn có những mật danh khác nhau như “Monastyr”, “Curery” và sau đó là “Berezino”.
Nguồn tin bên cạnh Nguyên soái Saposnikov
<
Bạn đọc Báo SGGP giúp anh Công 11.400.000 đồng
Sau khi báo đăng, bạn đọc gần xa đã đóng góp, hỗ trợ cho anh Công số tiền là 11.400.000 đồng. Ngày 25-3-2009, đại diện Ban Chương trình Xã hội Báo SGGP đã đến xã Lương Phú trao cho anh Công số tiền trên. Thay mặt gia đình anh Công, Báo SGGP xin chân thành cảm ơn tấm lòng nhân ái của bạn đọc và các nhà hảo tâm.
NGÂN MINH
Tặng nhà tình thương cho hộ nghèo và xe lăn cho 10 nạn nhân chất độc da cam
Tiếp tục chương trình “Xe lăn cho người tàn tật nghèo” do Báo SGGP và XNTD Xe lăn Kiến Tường phối hợp tổ chức với sự tài trợ của Hội SBS Hoa Kỳ, vừa qua, chương trình đã tặng 10 xe lăn cho 10 nạn nhân chất độc da cam ngụ tại các huyện thuộc tỉnh Vĩnh Long. Ngoài chiếc xe lăn, Báo SGGP cũng tặng thêm cho mỗi người 5 triệu đồng và XNTD Xe lăn Kiến Tường tặng 1 triệu đồng.
Dịp này, Ban Tuyên giáo Thành ủy TPHCM, Báo SGGP, Báo Vĩnh Long và chính quyền xã Tân Hòa tỉnh Vĩnh Long cũng đã làm lễ bàn giao căn nhà tình thương cho anh Nguyễn Văn Thắng, là hộ nghèo ngụ tại xã Tân Hòa. Căn nhà trị giá 15 triệu đồng, do ông Nguyễn Mạnh Bảo tài trợ.
Ý LONG
Khám và phát thuốc miễn phí cho 700 bệnh nhân nghèo
Vừa qua, Công ty CP Bảo vệ thực vật An Giang cùng nhóm y, bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy đã đến xã Yang Mao huyện Krông Bông tỉnh Đắc Lắc, khám và phát thuốc miễn phí cho 700 hộ nông dân nghèo. Xã Yang Mao là xã thuộc vùng sâu, đời sống của người dân còn nhiều khó khăn, chủ yếu là bà con dân tộc Mơ Nông. Đây là một trong những hoạt động của chương trình “Chăm sóc sức khỏe nhà nông” do đơn vị này tổ chức thường xuyên trên khắp các tỉnh thành trong cả nước.
NHẬT CHINH
Nỗi đau nhân đôi
Năm 11 tuổi, anh phụ việc cho một chủ ghe máy chở hàng. Hôm ấy, chủ ghe bảo anh châm xăng vào máy, chuẩn bị đi lấy hàng. Trên ghe chỉ có một mình anh. Sơ ý thế nào, anh làm xăng trào ra ngoài, phựt cháy, người anh như ngọn đuốc. Hoảng quá, anh nhảy xuống sông.
Sau mấy tháng điều trị ở bệnh viện, hết tiền, anh trở về với thân hình tàn phế, khuôn mặt biến dạng. Cả một thời niên thiếu đầy mặc cảm, một thời thanh niên lầm lũi không kết bạn với ai. Một hôm anh sang làng bên thăm nhà một người quen, tình cờ quen một bác bán rau. Chuyện trò qua lại, thấy anh thật thà, vui tính, người đàn bà này hỏi thăm chuyện vợ con, anh than thở: “Con nghèo lại tàn phế thế này, ai mà dám thương con hả dì?!”.
Bà bán rau cám cảnh, hứa sẽ tìm người mai mối cho anh. Tưởng bà hứa cho qua chuyện, ai dè, bà về nhà gọi các con, các cháu trong nhà kể cho họ nghe hoàn cảnh thương tâm của anh trai làng bên. Nghe chuyện, cô con gái út mới 17 tuổi của bà cứ lặng thinh ngồi nghe. Ai dè, mấy ngày sau đó, cứ mỗi lần anh đến chơi, cô Út và anh ngồi nói chuyện với nhau rất lâu và cuối cùng, chỉ sau vài lần gặp gỡ, tâm sự, tình cảm chân thành cộng với cách nói chuyện thật thà mà duyên dáng của anh đã chiếm được tình cảm của cô thiếu nữ và cô đồng ý làm vợ anh, dù nhiều người lớn trong gia đình khuyên cô hãy suy nghĩ thật chín chắn.
Sau đám cưới thật đơn giản mà cảm động, hai vợ chồng sống đầm ấm bên nhau và lần lượt hai đứa con ra đời. Anh ngất ngây trong hạnh phúc và ra sức làm lụng ngày đêm để nuôi vợ con. Anh nói, anh muốn cảm ơn cuộc đời đã ban tặng anh một hạnh phúc quá lớn.
Cứ tưởng sóng gió cuộc đời đã qua đi, cứ tưởng nỗi mất mát của anh đã được bù đắp, thế nhưng mọi chuyện bỗng đảo lộn, bỗng nổ tung khi một lần đi khám bệnh vì vết thương trên người anh lở loét, bác sĩ cho biết anh bị ung thư da. Tệ hại hơn, do mải làm nuôi vợ con, không quan tâm đến sức khỏe của mình nên bệnh ung thư da đã di căn xuống đến chân. Kết quả cuối cùng thật xấu, anh bị đoạn chi. Mất một chân anh vẫn cố chống chọi đi về điều trị để mong được sống thêm vài năm với con, nhưng thật oan nghiệt, chỉ hơn một năm phát bệnh anh đã từ giã cõi đời bỏ lại 2 đứa con và cô vợ lúc ấy mới vừa tròn 23 tuổi.
Nỗi bất hạnh tưởng sẽ nguôi ngoai, thế nhưng thật oan nghiệt, mới đây, cô vợ trẻ đến gặp chúng tôi với khuôn mặt thất thần, dáng vẻ tiều tụy. Cô cho biết, cô đang điều trị ở Bệnh viện Ung bướu vì một hạch to nghi là bướu độc ở cổ. Cô nói căn nhà tình thương chúng tôi xây tặng vợ chồng cô dạo trước giờ phải bỏ không, ẩm mốc vì cô lên trị bệnh ở thành phố, hai con nhỏ phải gửi bên nhà nội. Cô khóc nói: “Cháu sợ chết lắm. Lỡ cháu chết, không biết ai sẽ nuôi con. Con cháu còn nhỏ lắm. Đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi …”.
Cứ mỗi lần đứng trước một bệnh nhân ung thư, chúng tôi lại thấy bối rối vì không biết giải thích hay an ủi họ thế nào. Với người phụ nữ trẻ này, lại càng bối rối hơn. Chẳng có lời an ủi nào tốt hơn là cứ giúp cô bằng hết khả năng của mình. Tận trong thâm tâm, tôi vẫn mong có một phép màu làm thay đổi số phận của cô dù biết rằng, mong ước ấy cũng thật vô vọng…
Yến Nhi
Gặp “vua cầu treo” miền Tây
Thấy quê hương còn quá nghèo khó, kênh rạch chằng chịt mà phương tiện để qua lại chủ yếu chỉ là cây cầu khỉ, vô cùng khó khăn và nguy hiểm, nhất là phụ nữ, người già và các em học sinh nhỏ, ông Tổng bắt tay vào nghiên cứu việc xây dựng cầu treo. Tích cực học hỏi từ tài liệu, được sự giúp đỡ chỉ bảo của bạn bè cùng nghề, ông Tổng bắt đầu xây cầu từ thiện giúp dân, và Công ty TNHH Xây dựng Thiện Tâm ra đời từ đó.
Cây cầu treo từ thiện đầu tiên mà giáo Tổng xây dựng tại xã Vĩnh Bình để đền trả nghĩa quê hương là cây cầu bắc qua con rạch ngay sát ngôi trường cũ mà ông từng dạy học, trị giá công trình lúc đó là 110 triệu đồng do chính ông tự bỏ tiền riêng ra làm. Thành công đầu tiên này mang lại cho ông một niềm vui khôn tả. Suốt 13 năm sau đó, bước chân của đội xây dựng công ty Thiện Tâm in dấu khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, từ Long An đến Cà Mau, các xã vùng sâu đều biết tiếng, thậm chí phong cho ông danh hiệu “vua cầu treo”.
Hơn hai tiếng đồng hồ trò chuyện cùng giám đốc Nguyễn Văn Tổng ngay tại công trường thi công, chúng tôi càng thấm thía tình người, cái tâm của một con người đi lên từ cảnh nghèo. Cây cầu treo hôm nay mà giáo Tổng đang thi công ở ấp Mỹ Thạnh có chiều dài 52m, ngang 10m, cao 4m khá “hầm hố” với tổng trị giá 135 triệu đồng, trong đó ông góp vào 90 triệu đồng.
Ông Nguyễn Văn Tiếp, tổ trưởng tổ 10, đại diện cho bà con ấp Mỹ Thạnh nói: “Mấy chục năm qua con em chúng tôi qua lại cây cầu khỉ vô cùng nguy hiểm, nay có ông Tổng về xây cầu, chúng tôi rất phấn khởi. Chúng tôi cầu chúc cho ông luôn mạnh khỏe để tiếp tục xây cầu giúp bà con”.
Tiễn chúng tôi ra tận đường cái, giáo Tổng đưa bàn tay chai sạn, rắn rỏi xiết chặt tay chúng tôi: “Tôi làm công việc này xuất phát từ tâm nguyện chứ không vì lợi nhuận. Ước mong lớn nhất trong đời tôi là đóng góp công sức xây dựng cầu bê tông, để nông thôn không còn cây cầu khỉ nào nữa…”
MAI NGUYỄN – ĐỨC CƯỜNG