Hôm đến văn phòng công ty ở một căn nhà nằm tít trong con hẻm nhỏ đường Đội Cung, quận 11, tôi được chứng kiến một lớp học cũng… đặc biệt. Thầy giảng không dùng lời mà hai tay cứ múa lên múa xuống hết sức điệu nghệ. Trò thì không ghi chép, cứ ngồi há hốc mồm như muốn nuốt lấy từng “lời”. Tôi đứng nhìn mà như người mù, không tài nào hiểu được thầy trò họ đang “nói” gì với nhau.
Tan buổi dạy, tôi hỏi “thầy giáo” - một cô gái tuổi còn trẻ - về nội dung bài giảng, chị bảo “Mình đang giảng cho các bạn một số kiến thức cơ bản về Đạo giáo, Khổng giáo và Phật giáo”! Trời – những khái niệm triết học sâu xa ấy mà giảng bằng… động tác. Tôi tròn xoe mắt, hỏi: “Học sinh có hiểu hết được không? – Bây giờ thì được rồi, nhưng trước đây cũng… trầy trật lắm.
Tôi giảng rằng Lão giáo là sống theo tự nhiên, con người sinh ra thế nào thì sẽ phát triển thế ấy. Còn Khổng giáo quan niệm con người phải học nhân, lễ, nghĩa, trí, tín… Trong bài giảng có kèm - ví dụ minh họa. Thế nhưng khi kiểm tra bài học thì các bạn lại hiểu hết sức nôm na rằng Lão giáo là… “làm biếng, không muốn học, suốt đời không thể thay đổi được” còn Khổng giáo là: “Muốn học nhiều, sau này tốt”...
<
No comments:
Post a Comment